Thứ Tư, 2 tháng 3, 2016

Sài Gòn rộng lớn, không có một nơi để khóc.


TÔI ĐÃ HỌC CÁCH LỚN LÊN NHƯ THẾ NÀO? (ngày 13/08/2015)
Những ngày khó khăn, tôi nhắm hai mắt nặng chĩu, nhưng không tài nào ngủ được.Mai dậy sớm cho những bài vở luật lệ của nhà trường, "cần ngủ ngay nếu không muốn ngày mai thành gấu trúc, đổ bệnh hoặc nằm trong sổ đen của thầy cô giáo!" phần lý trí của khoa học trong tôi không ngừng nhắc nhở.
Tôi trấn an mình với hàng loạt những câu nói "sẽ ổn thôi! sẽ ổn thôi!" và buộc đầu óc mình tin theo nó.
Tôi nhắn tin cho những đứa bạn có thể tâm sự được, nhưng lại không kể rõ sự tình, bởi đâu đó trong con người mà lý trí ngự trị và cai quản mạnh mẽ trong tôi, văng vẳng tiếng nói "đừng bao giờ kể cho người khác nghe về vấn đề của bạn, bởi đa số họ không quan tâm đâu, một số thậm chí còn hả hê", với sự ích kỷ bới thói quen thu mình đã ngấm sâu vào máu, tôi chọn sự khước từ cho những chia sẻ quá sâu.
những tin nhắn của tôi ngắt quãng và lặp lại, những từ ngữ hoảng loạn và khó hiểu.Đó thực sự là những tin nhắn khiến người khác khó hiểu và phiền phức, hay thậm chí là sợ hãi, theo tôi nghĩ.
Nhưng thật tốt, cô ấy vẫn hỏi han tôi với sự quan tâm mà tôi nghĩ mình cần đến.Thật có lỗi, như nhận ra những phiền phức chính mình mang lại, tôi gởi lời xin lỗi chân thành của kẻ dường như đã trấn tĩnh sau cơn căng thẳng kéo dài, tôi chúc cô ấy ngủ ngon và hy vọng điều đó cũng có thể đánh lừa tôi chút đỉnh.
Tôi đã một mình, lần đầu tiên tôi cảm thấy bế tắc và cô độc đến vậy! chẳng phải con chim nhỏ dù giông bão vẫn cố chấp bám lấy tổ rơm sao? Không hẳn là quyến luyến nơi mình sinh ra và lớn lên nữa, đó là cảm giác sở hãi một mình nơi khác lạ và đơn độc.
Những ngày buồn phiền và bế tắc, tôi đổ lỗi cho nỗi nhớ nhà, nhưng bây giờ, tôi chợt hiểu ra một việc, nhớ nhà chưa phải là tất cả.Đau khổ của tôi hiện tại
là sự sợ hãi đơn độc nơi xa
là cảm giác không còn nơi nương tựa
là sự mạnh mẽ quá lâu buộc mình gồng ép
và là tất yếu để tôi trở mình lớn lên....
Hãy mạnh mẽ lên nhé! Đôi khi hãy nghĩ ngơi chút, mạnh mẽ hoài sẽ đau khổ lắm biết không?
Tôi đã luôn chiến đấu với tâm tưởng của mình như vậy đó! Tôi yêu tôi...
Rồi những tháng năm trầm sẽ qua đi
Mưa giăng kín tan ra cho nắng rọi
Lòng kẻ ở đất người trăm lần khó nói
Một người dưng khóc với một người dưng...
(haole)

Haleisme.

1 nhận xét: